Đây là chuyến nghỉ hè của gia đình sau dịch Covid. Xe cộ chuẩn bị bảo dưỡng trước hơn 2 tuần, đảm bảo máy móc ngon lành cho một hành trình dài.
Ngày đầu tiên dự định xuất phát sớm từ 6h00 cho vắng đường, nhưng phải đến 9h00 mới khởi hành được. Xe chạy một lèo đến Hà Tĩnh, vì tính là sẽ thưởng ngoạn hoàng hôn vào ngày hôm sau ở phá Tam Giang, Huế. Ăn trưa luôn trên xe, tài ăn sau cùng, riêng việc này cũng tiết kiệm khá nhiều thời gian cho hành trình.
Ngày thứ hai, định bụng dậy sớm để ngắm bình minh nhưng ngủ quên mất…hihi. Thôi không sao, còn nhiều dịp, mình hay tự an ủi như vậy. 10h15 đoàn tiếp tục lên đường, đường tốt và rất vắng xe, vắng cả cảnh sát giao thông nữa, hay tại trời nóng quá nhỉ? Điều dễ nhận thấy là dọc đường, rất nhiều hàng quán đóng cửa, tại dịch đây mà. Ăn trưa tại một quán ven đường, nếm mấy loại bánh bèo, bánh khoái, bún thịt nướng ngon phết.
Xe vào đến Thuân An tầm 5h30, đúng lúc mặt trời lặn sát chân trời. Cảnh sắc rất tuyệt, mình cũng hiếm khi được nhìn thấy như vậy- dân thành phố ít có cơ hội ngắm cảnh thiên nhiên như thế này. Mặt trời đỏ au, hấp dẫn rất khó tả. Mình rất muốn dừng lại để chụp ảnh nhưng cần phải về check in khách sạn cái đã, ngày mai xem bù cũng được.
Sáng sớm ra biển Thuận An ngắm bình minh, ra hơn trễ, bỏ qua mất đoạn ông mặt trời hắt những tia nắng đầu tiên. Nhưng cũng là lần đầu mình ngắm ánh sáng ban mai với hình dáng rất khác lạ, tia sáng đỏ nhạt xòe ra như nan quạt rất đẹp. Trên bờ biển bà con đua nhau thể hiện với các tư thế chìa tay, bĩu môi, nhảy xếch các kiểu. Mình thì tranh thủ chụp ảnh, thay đổi thông số máy, mong ghi lại được vài khung hình tử tế. Lúc chụp cả nhà xong mới phát hiện ra quên không để chế độ hẹn giờ nên chụp vẫn thiếu mình, hic!
Ngày thứ ba là ngày khám phá đầm phá Tam Giang, xem trên google maps thì thấy quanh vùng còn nhiều đầm khác cũng rất to, nhưng có vẻ du khách thích đến Tam Giang hơn. Hì hụi tìm thông tin về việc thuê thuyền đi thăm đầm nhưng không thấy, phải nhờ đến sự trợ giúp của đồng nghiệp ở Huế. Trong tích tắc, bạn ấy gửi cho mình 2 số để liên hệ. Thế là buổi chiều 3h20, cả nhà xuất phát đi phá Tam Giang, chủ thuyền làm homstay nhưng vì coviđ nên không có khách tây dịp này. Có lẽ đoàn nhà mình là khách nội hiếm hoi dịp này. Trong lúc chờ đợi ra thuyền, hai mẹ con lấy xe đạp đạp 1 vòng quanh ruộng gần nhà. Loanh quanh thế nào lạc mất đường về, phải gọi về homestay nhờ gia chủ ra đón…,. Cũng may 5h00 về kịp để ra thuyền thăm phá.
Vùng phá Tam Giang gần đây được khách Âu tìm đến, đúng gu khách Pháp, hoang sơ, đẹp, dân bản địa tốt bụng và hiếu khách. Vùng này chắc chắn sẽ hút khách Âu và không ít khách nội đến chụp ảnh.
Làng bích họa ngư Mỹ Thạnh
Ngày thứ tư, cả nhà quyết định vượt đèo Hải Vân, không đi hầm để ngắm cảnh. Mặt đường đèo tương đối tốt, dốc vừa phải. Xe Getz của nhà tuy chỉ có 1.0 nhưng leo đèo khỏe phết, vẫn để điều hòa bình thường. Mình dừng ở đỉnh đèo để check-in, chụp ảnh với các cháu. Hôm nay mình quên mất không dừng xe ngắm làng hủi từ trên cao, nghe nói mấy năm trước Đà Nẵng đã di dời người dân về thành phố, xây dựng nhà cửa để ở nhưng dân bản địa lại dị nghị. Kể cũng không trách được họ, ít nhiều có sự xa lánh.
Trước lúc leo đèo Hải Vân, mình cũng định lên Bạch Mã nhưng tính lại thấy không ổn, lên rồi xuống sẽ về Hội An muộn. Hồi năm 2003 mình đã lái Matiz lên Bạch Mã. Hồi đó vừa lấy bằng lái xe xong đi luôn. Dạo ấy đường chưa làm lại, chất lượng mặt đường rất kém, nhưng kệ mình vẫn cứ đạp ga lên. Từ hồi đó đến giờ mình chưa quay lại, chắc khung cảnh thay đổi nhiều rồi?
Khoảng 14h30 mình về đến Hội An. Lác đác có vài hàng quán đóng cửa, khách du lịch tập trung chủ yếu khu trung tâm. Từ vài năm nay, Hội An có thêm một loại đồ uống có vị đặc biệt, rất ngon lành, dễ uống gọi là trà Mót. Nó là một loại đồ uống pha trộn từ cây sả, quế, thảo mộc… vv (Tham khảo : https://bloghoian.com/am-thuc-hoi-an/tra-mot-hoi-an/). Tên gọi Mót hóa ra là tên ông chủ quán quen gọi từ nhỏ.
Buổi tối cả nhà đi dạo quanh phố rồi đi ăn. Có người mời đi thuyền thả đèn hoa đăng nhưng không ai đi. Mình thì nghĩ hội hoa đăng thực ra lại là nơi xả rác ra sông chứ béo bở gì đâu. Thả một đống giấy, ny lông, tre nứa, nến… trên sông ròi chúng trôi đi đâu? mà mới mật độ thả giây đặc thì chắc chắn chỉ làm ô nhiễm sông mà thôi.
Ngày thứ năm, chọn một ngày vui chơi ở Hội An. Định ra biển sớm để đón bình mình, nhưng các mầm non dậy muộn quá nên lúc ra đến nơi ông mặt trời đã leo lên cao, nóng ơi là nóng. Dù sao ra biển hóng gió uống nước dừa vẫn khoái hơn ở khách sạn. Bữa trưa, cả nhà ăn theo thực đơn có sẵn. Nhân viên khách sạn dọn ra toàn đĩa to đại, tự dưng họ làm mình nhớ đến hồi 2003 sang Pháp, ăn trưa ở bãi biển Monpellier, chủ quán dọn ra một đĩa sa lát to gần bằng cái … lồng bàn!
Chiều muộn cả nhà phi vào Vinpearl Hội An chơi. Chơi một vòng các trò chơi. Ân tượng nhất có lẽ là chuyến thăm safarie, kiểu một dạng vườn thú tự nhiên. Ở đây khách tham quan được nhìn thấy khung cảnh sống tự nhiên của các loài động vật gồm vẹt, hổ, sư tử, hươu nai, gấu, ngựa vằn… hay phết.
Ngày thứ sáu, sáng dậy ra biển An Bàng hóng gió. Định bụng sui bọn trẻ ra biển sớm để ngắm bình minh nhưng chẳng đứa nào muốn đi nên dậy muộn. Ra biển cũng là lúc trời bắt đầu nắng nóng, mấy bố con loanh quanh nghịch cát một lúc rồi về khách sạn chuẩn bị hành lý. Đến gần trưa cả nhà lóc cóc đạp xe vào trung tâm ăn trưa. Tìm được một quán cơm gà, mấy bố con gọi 2 đĩa ăn chung cho gọn. Phải nói là món cơm gà trong Hội An ngon thật, thịt gà mềm ăn với cơm rất vào. Mấy hôm ở Hội An mình không thấy quán bánh mỳ Hội An mà mình hay ăn ở Hà Nội. Không biết nó nằm chỗ nào nhưng tuyệt nhiên không nhìn thấy?
Lâu lâu mình mới vào Hội An nhưng cảm nhận đầu tiên là thị xã sạch, con người hiền lành thân thiện. Ở đây mình chỉ thấy có đúng 1 điểm cho thuê xe đạp cho trẻ em tầm 8-12. Dường như dân người ta sợ cho trẻ em đi xe đạp thì phải, một chủ cửa hàng cho thuê xe đạp cho biết.
Chiều mấy bố con ra Đà Nẵng, kết thúc mấy ngày lưu trú ở Hội An. Hẹn gặp lại vào năm sau.
Chiều ở bãi biển Mỹ Khê khá đông khách. Mình chọn khu công cộng (miễn phí vé vào cửa). Khu này vắng khách hơn hẳn mấy khu xung quanh, mình lại thích thế, đi tắm biển cần sự yên tĩnh. Cuối bãi phía dưới có 1 nhóm khách rất đông đang chơi team bulding, nhạc nhẽo rất sôi động. Còn bên phía bãi đầu dãy cực đông khách. Sau này mình mới phát hiện ra là tại sao chỗ ấy lại đông, rất đơn giản là vì dọc biển Đà Nẵng toàn nhà cao tầng, nhà cao góp phần che bớt ánh nắng mặt trời, ít nhiều giảm cái nóng của miền Trung. Phía bên công cộng thì không có nhà nào án ngữ nên hưởng hết ánh sáng của thiên nhiên.
Bãi biển sạch, nước trong, rác rất ít, cát mịn, hạ tầng tốt, thế là đủ cho nhu cầu tối thiểu của khách vãng lai. Mình chỉ không thích một điều duy nhất là vẫn còn tình trạng loa của hàng bán rong oang oang dọc theo đường biển.
Tối mấy bố con chén món dê Ninh Bình, nhà bếp nấu đại loại ngon như ở Ninh Bình.
Ngày thứ bảy, ăn sáng tại phòng xong mấy bố con đi thăm bán đảo Sơn Trà, cách trung tầm hơn chục km. Ở gần đỉnh bán đảo nhìn được gần hết thành phố Đà Nẵng. Thành phố nhìn khá chỉn chu, ngoài trừ lô nhà cao tầng gần biển, còn lại đa số là nhà thấp tầng, nhìn đều chằn chặn. Đường lên Sơn Trà dốc thoai thoải, xe ô tô chạy thoải mái nhưng xe ga thì bị cầm vì lý do an toàn. Theo mình thì do kỹ năng điều khiển thôi chứ không phải do kỹ thuật của xe, đặc biệt là xe ga. Đoạn xuống dốc thì có đôi chỗ rất dốc, về số 1 những vẫn phải đệm phanh. Gần chùa Linh Ứng có một điểm có nhiều khỉ la cà ở đám cây ven đường. Chắc bọn chúng hay được cho ăn nên ngồi chờ khách đến từ lâu, có con ngồi ngay vỉa hè. Mình đến gần chụp ảnh mà bọn chúng cứ ngồi im, cứ như là đợi được chén một bữa.
Chiều muộn muộn, mấy bố con lôi nhau ra biển chơi. Mình tranh thủ bấm được ít ảnh thằng cu làm kỷ niệm. Tối thì gọi ship đồ ăn, đỡ phải ra đường.
Sáng mai lên đường ra Huế, tiện thể ghé thăm mộ người nhà. Cuối ngày đến Quảng Bình.
Ngày thứ tám-thứ 7, khoảng 9h30 mới xuất phát, vào đến Huế, mình ghé qua núi Ngự Bình thăp hương cho bà nội và chú ruột chôn ở đây. Vị trí mộ mình đã định vị trên google maps.
5h20 chiều tới Phong Nha, ăn trưa trên xe luôn, tiết kiệm kha khá thời gian nếu dừng ăn trưa. Chạy trong cái nóng hừng hực của tháng 7, mình phải dùng bình sịt nước cho mát mặt.
Ngày thứ chín-chủ nhật, cả nhà dậy ăn sáng, chuẩn bị cho tour khám phá Trạ Áng, một tour trecking siêu nhẹ trong rừng, bơi 600 m trong hang tối om, chèo kayak.
Tour này rất phù hợp với gia đình có trẻ em, nhẹ nhàng và dễ thực hiện. Thú vị nhất là đoạn bơi trong hang tối, mỗi người đều phải mặc áo phao và đeo đèn trên trán. Đền mà hết điện thi khỏi nhìn thấy gì luôn. Nước trong hang mát lạnh, cảm giác rất dễ chịu. Nước trong hang chảy chậm vào mùa này. Mùa mưa nước ngập lên rất nhanh trong hang, tuy nhiên nếu mình có bơi vào hang trong lúc nước ngập thì luồng nước sẽ đẩy mình ra cửa hang, yên tâm! Bữa trưa picnic có xôi, cơm, thỉt gà nướng, đồ uống tươm tất. Chiều cả nhà chèo Kayak độ 1h. Tụi trẻ con loay hoay với mái chèo một lúc rồi cũng biết chèo. Đứa lớn nhà mình tinh nghịch còn ngồi sát ra mũi thuyền, bố cháu cũng a dua ngồi sát lên với nó làm cho thuyền chồng đuôi lên khỏi mặt nước. Mình dặn cháu nếu có lật thuyền thì bơi thôi hihi.
Đoạn đi về homstay, xe có chạy qua một chỗ có vụ tai nạn ô tô khách mười mấy người chết. Sau này được biết lái xe uống rượu và chỉ có bằng B2 (loại bằng chỉ được lái xe dưới 9c và xe tải tối đa 3,5 tấn)
(còn tiếp…). Kinh dị thật!
Ngày thứ mười, thứ hai, ngày cuối cùng của hành trình, cả nhà dậy đạp xe đạp một vòng quanh thị trấn, rồi về chuẩn bị hành lý. 9h lên đường, xe chạy một lèo về Hà Nội, chỉ dừng mua nước, đổ xăng, đi vệ sinh, ăn trưa luôn trên xe. Về đến nhà tầm 19h45 (tính cả 45 phút rẽ nhầm đường lên cầu Thanh Trì). Kết thúc hành trình 1940 km an toàn và sảng khoái. Hẹn chuyến xuyên Việt lần sau.